TẠI VIỆT NAM
CHỈ CÓ ĐẠO ‘ĐẢNG’ MÀ THÔI.
Nguyên Anh
Chuyện những
tôn giáo trong nước bị o ép, bách hại là chuyện đã lâu chứ không phải mới xảy
ra gần đây. Các tôn giáo hoạt động tại VN đều bị đặt trong vòng kiểm soát của đảng,
có tôn giáo bị cấm công khai như Tin Lành Tây Nguyên, hay bán chính thức như
Cao Đài, Hòa Hảo, hoặc những tôn giáo mới phát triển và du nhập vào VN, dưới sự
quản lý này thì các tôn giáo nằm trong tầm ngắm đầu bị cô lập và khó phát triển
tín đồ. Dưới thời Trần Đại Quang làm Bộ Trưởng BCA csVn y đã từng đàn áp mạnh
các tín đồ Tin Lành Đề Ga mà sự đàn áp đó còn kéo dài đến bây giờ cho dù y đã
chết, dẫn đến hàng loạt người Thượng Tây Nguyên phải chạy qua Thái Lan xin tỵ nạn
vì niềm tin của mình.
Đối với đạo
Thiên Chúa đảng khó lòng xâm nhập hạ tầng các giáo xứ bởi vì những linh mục đều
là người học hành có bài bản cho nên chúng dùng phương cách xâm nhập vào thượng
tầng lãnh đạo để chi phối các giáo xứ cấp dưới mà ai cũng thấy qua vụ Giám Mục
Ngô Quang Kiệt bị đổi đi, vụ một tên tội phạm hình sự trở thành linh mục một
cách ngon lành hay những sinh hoạt trợ giúp TPB VNCH tại Giòng Chúa Cứu Thế - Kỳ
Đồng bị ngăn cấm…
Riêng với đạo
Phật, một đạo giáo có hàng chục triệu tín đồ tin theo thì đảng đã cài cắm, chi
phối hoàn toàn, các trụ trì chùa đều được GHPG quốc doanh bổ nhiệm, tất nhiên họ
phải nghe theo lời của các vị sự cấp trên của mình. Điều đó dẫn đến VN có đến hại
giáo hội Phật Giáo, một là Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam do đảng chỉ đạo và hai
là Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam thống nhất không nằm trong sự kiểm soát của nhà
cầm quyền, tuy nhiên những hoạt động này đều nằm trong sự kiểm soát của bộ máy
cầm quyền, thậm chí tại những trụ sở công an quận, huyện đều có phòng an ninh
tôn giáo, theo đó họ dễ dàng được điều động tấn công hoặc ngăn chận những hoạt
động tôn giáo của các sư, sãi, ngay cả hoạt động khất thực của các nhà sư, nhằm
đi theo những hoạt động lúc còn sống của Đức Giáo Chủ Thích Ca Mầu Ni (Ngài đã
từng ôm bình bát đi khất thực để hoằng dương đạo pháp lúc sinh thời) cũng bị
ngăn cấm, các tên công an tôn giáo sẽ dễ dàng bắt giữ, ngăn cấm hoạt động này,
thậm chí còn có những tên thường dân rãnh rỗi rình mò và xách nhiễu các nhà tu
hành tại VN nếu thấy họ đi khất thực.
Đối với đảng
csVN, một cái đảng thoát thai từ những kẻ vô thần thì hầu như toàn bộ đảng viên
đều là thành phần bần cố nông thất học, họ tin vào hcm, mà hcm lại là tên lãnh
tụ tin theo đường lối của Mao Trạch Đông, theo chủ thuyết của Mao thì tôn giáo
chỉ là thước phiện, còn trí thức chỉ là cục phân cho nên đảng csVN không bao giờ
tin vào tôn giáo mà chỉ tin vào bạo lực nòng súng, tin vào các triết lý rừng rú
thời tiến hóa mạnh được yếu thua, và chỉ khi những tên lãnh đạo, những kẻ đảng
viên đi vào giai đoạn cuối đời, sắp chết thì họ mới tìm đến tôn giáo như là một
cứu cánh để biện minh cho phương tiện là mình sẽ được giải thoát về cõi an lành
như những người tu hành sau mấy chục năm sống gian ác, lưu manh trên cõi đời
này mà chúng ta có thể thấy qua hình ảnh tên Đỗ Mười – nguyên TBT đảng csVN và
những tên giả dạng tu hành phong cho y thành “Bồ Tát”!
Mặc dù chính
sách cai trị chà đạp nhân quyền và tự do tín ngưỡng đến như thế nhưng đảng csVN
lúc nào ra rả phét lác rằng mình trong sạch, không có chà đạp nhân quyền, tôn
trọng quyền tự do tín ngưỡng của người dân, thậm chí họ còn thì thà thì thụt lobby để
trở thành thành viên của ủy ban nhân quyền LHQ nhằm lừa bịp thế giới....
Tại VN đảng chỉ mong có một thứ tôn giáo duy nhất
là “Đạo Đảng”, phải nói rõ là đạo đảng chứ không phải “Đạo hồ, đạo Hẹ” gì cả.
Trước đây cũng có mấy tên cơ hội đem hình ảnh tên hồ ra làm màu để khai sinh ra
cái đạo Hoàng Thiên Long, trong đó bọn chúng sao chép, xuyên tạc giáo lý Đạo Phật
thành Đạo hồ, thế nhưng như đã nói đảng cs làm sao mà cho phép khi đạo này lôi
kéo được tín đồ và ẳm bộn bạc, cho nên chỉ sau một thời gian thì Đạo hồ bị giật
sập và chìm vào dĩ vãng, chỉ còn một loại đạo hiện diện, thường trực, thường
xuyên là đạo đảng mà người dân trong nước bắt buộc phải nghe theo hàng ngày, phải
tin theo những gì đảng nói và không được nói lại, phê bình, chỉ trích ngược lại
với chủ trương, đường lối mà đảng đã đề ra!
Điều đó hoàn toàn không có gì lạ, bởi vì các quốc
gia cộng sản đều cun
Nhận xét